Chia Sẻ:
http://thienthanhphatvien.com/book_chapter?alias=hoi-15-thien-phat-vien-du-ky--ngoc-duc-cung
Hồi XV
Quy y chánh tín lộ quang minh
皈 依 正 信 路 光 明
Bội đạo nhập ngục tao trừng giới
背 道 入 獄 遭 懲 誡
Nam mô nguyên hương vô niệm cơ,
南 無 原 郷 無 念 機,
Bình khi trần nhiễm danh vô y
屏 棄 塵 染 名 無 依
Phong tướng sanh diệt do duyên khởi,
瘋 相 生 滅 由 緣 起,
Tăng trụ thanh tịnh ứng tam kỳ
僧 住 清 淨 應 三 期
Ta chính là Nam Bình Phong Tăng, là Thiên Nhiên, Thầy của các con
đấy, khâm phụng Mẫu chỉ, giáng lâm đến Đông Thổ, cung kính bước
vào Phật đường, hành lễ tham giá Lão Mẫu, vấn an các Đồ Đệ hiền,
hôm nay lâm đàn tiếp tục trang vàng ngọc, Tam Tài vất vả rồi, có công
cửu phẩm liên đài, vẫn mong được nhất quán tâm trí, hỗ trợ ông trời
trong việc thâu viên, Thiên Vận cấp bách như lửa cháy tận chân mày,
các con phải hiểu rõ, mọi người lập đại nguyện dũng mãnh bước thẳng
lên, thay Thầy bớt lo âu, thay Lão Mẫu gánh đại nhiệm, đạo vụ cảnh
xôn xao, nghĩ phải có cảm xúc! Mau truyền chánh pháp, để cứu khổ
nạn đảo điên, đang mong mỏi các Phật tử Bạch Dương, hãy cấp bách
cực kỳ cho sách sớm được viết xong, cứu vớt người mê muội ngoan cố,
mới có kim chỉ Nam, theo đó mà nghiên cứu, có thể chỉnh đốn đạo bàn
đài sen đấy.
Khái! Xong.
Tam xoa lộ, tự tâm phân, thanh trược dị bang
三 叉 路 , 自 心 分 , 清 濁 異 邦
Cửu cửu quan, thụ giáo dục, chánh tiêm miễn nan
九 九 關 , 受 教 育 , 真 懺 免 難
Lý bất minh, hựu ngoan cố, địa ngục khổ thảm
理 不 明 , 又 頑 固 , 地 獄 苦 慘
Sấm thử sanh, cần ngộ đạo, chơn tu thật tham
趁 此 生 , 勤 悟 道 , 真 修 實 參
Lịch kiếp nhân, phùng chơn đạo, bất tu tối oán.
歷 劫 因 , 逢 真 道 , 不 修 最 寃
Đắc nhân thân, ngộ minh sư, chỉ điểm Huyền Quan
得 人 身 , 遇 明 師 , 指 點 玄 關
Đăng Phật đàn, học thánh hiền, tâm chí yếu chuyên
登 佛 壇 , 學 聖 賢 , 心 志 要 專
Cải mao bệnh, khứ ác tập, lý đắc tâm an
改 毛 病 , 去 惡 習 , 理 得 心 安
Nhật tam tỉnh, quan chiếu thâm, bổn tánh khả toàn
日 三 省 , 觀 照 深 , 本 性 可 全
Hành thập thiện, tam thí tác, công đức viên mãn
行 十 善 , 三 施 作 , 功 德 圓 滿
Duyên nhược tận, thốn khí đoạn, hồn quy linh sơn
緣 若 盡 , 寸 氣 斷 , 魂 歸 靈 山
Bất uý khổ, bất chấp tướng, thừa nguyện tái phàm
不 畏 苦 , 不 執 相 , 乘 願 再 凡
Ha ha
Sau khi Thế Tôn chứng Đạo, đại chuyển pháp luân, tuy rằng Phật pháp
rộng lớn bao la thâm sâu, nhưng có “bát thánh chánh đạo” là phương
pháp dễ học nhất cho mọi người, đệ tử Bạch Dương trong việc tu Đạo,
học đạo, cũng không thể không biết. Bát thánh Đạo là: “Chánh Kiến”,
Chánh Tư”, “Chánh Ngữ”, “Chánh Nghiệp”, “Chánh Mệnh”, “Chánh Tinh Tấn”, “Chánh Niệm”, “Chánh Định”.
Chánh Kiến: Phật nói: “kiến vô sở kiến thị vi chánh kiến”, lại nói “kiến
chư tướng phi tướng tất kiến Như Lai”. Chánh kiến này nói rõ hơn, tức
là quan chiếu chính xác về “sự”, “nhân”, “ngã”, “pháp”, “tướng” đấy.
Hễ con người ai nấy đều dựa vào “ngã thức”, là lục căn làm mực chuẩn
để phán đoán mọi sự lý. Cho nên tuỳ tướng chuyển niệm, nhất là với
lập trường lấy tự ngã (tâm riêng tư) làm điểm trung tâm, cách ly ra sự
hợp nhất giữa đại ngã và chơn ngã. Do đó tam độc ngũ uẩn được nảy
sanh ra. Cho nên Lục Tổ nói: “bất tư thiện, bất tư ác, tất dữ ma thời, nã
cá7 thị minh thượng toạ bổn lai diện mục?” Huệ Minh nghe xong ngộ
ngay. Đó là do chánh kiến mà có đấy, người có thể chánh kiến, sợ chi
không thể kiến tánh?
Chánh Tư: là chánh niệm đấy, là chánh tâm đấy. “Đạt Ma tây lai nhất
tự vô, toàn bằng tâm ý dụng công phu”. Ý này là khích lệ người ta phải
dụng công phu ở chỗ “chánh tư” đấy. Chánh tư cũng có thể nói là tư
duy chính xác. “Đạo tâm duy vi, nhân tâm duy nguy”, cho nên tu sĩ về
mặt tư tưởng phải lấy đạo tâm chỉnh đốn lại nhân tâm, lấy đạo tâm
khắc chế “dục tâm” đấy. Có câu nói: “Thánh nhân cầu tâm bất cầu
Phật, ngu nhân cầu Phật bất cầu tâm”, ý là cái đó đấy.
Chánh Ngữ: bày tỏ chính xác cái lý luận dựa vào chơn lý đạo đức làm
cơ sở. Thiên Địa không lời nói, nhờ vào lời nói của con người. Cho
nên tu sĩ bản thân phải trau dồi kiến thức về chơn lý đạo đức, nhất là
những ai gánh vác nhiệm vụ Thần Thánh, là thừa tiếp của Tiền Hiền
dẫn dắt cho hậu học, về mặt đạo nghĩa đạo sử phải nhắc nhở cho mọi
người biết trong bất cứ lúc nào, đó cũng là bảo vệ chánh pháp, đồng
trợ Thiên Bàn đấy!
Chánh Nghiệp: là hành vi chính xác đấy. Hễ là tu sĩ chắc chắn phải có
giới luật để tuân theo, Thánh Nhân dựa vào “đạo” thiết lập ra “giáo”,
chỉnh ngay lại hành vi của loài người không cho vượt khỏi phép tắc.
Cho nên với câu “kỷ sở bất dục, vật thi y nhân”. Tiến thêm một bước
là sự việc gì cũng nên có lợi cho người ta mới là chính, có lợi cho
người ta tất là tinh thần nhân ái, từ việc nhỏ tới việc lớn, cho đến bác ái,
đến “thiên hạ vi công”. Cho nên tu sĩ trong lúc mới tu, theo đúng phép
tắc, lâu ngày công phu thâm hậu thì tuỳ ý muốn làm sao cũng không
vượt khỏi phép tắc ấy.
Chánh Mệnh: là chính xác về mệnh của nguyên linh, bao gồm cả Thiên
mệnh, tánh mệnh, sanh mệnh, sứ mệnh, thọ mệnh đấy. Thượng Đế là
nguồn của linh mệnh, loài người đều là được Thiên Mệnh ban cho cái
tánh mà sinh tồn, mọi người đều có sứ mệnh thần thánh, dựa vào sinh
mệnh của tâm và thân mà phối hợp với Lý, Khí, Tượng trong nhân
duyên. Cho nên tu sĩ lãnh ngộ thực tướng của sinh mệnh trong cuộc
sống hằng ngày, thực hiện sứ mệnh của nhân duyên, cho đến khi Thiên
Mệnh đạt “Thiên, nhân hợp nhất”, trở về nguồn gốc của linh mệnh đấy.
Tu sĩ nhất thiết đừng vì tu đạo mà nghĩ đến rời khỏi cuộc sống
chung chạ trước đây, nói tóm lại người tu đạo đại thừa chính là
phải ngộ ra cái tâm “xuất thế” và theo “nhập thế” mà hành. Cho
nên phải theo cuộc sống hằng ngày, không theo quái lực loạn thần,
không trái với lễ tục thường tình, về việc ăn, mặc, ở, đi, giáo dục,
vui chơi đều thuận theo tự nhiên của thiên tánh mà làm mọi sự
việc đấy.
Chánh Tinh Tấn: là ý nói Quân Tử tự cường bất tức. Phải bác học, tìm
hiểu, thận trọng tư tưởng, nhận xét rõ ràng, hành sự thật thà, thật tâm
thật lòng mà đi làm, trong tâm ngộ ra ý Phật, có lỗi là sám hối, có công
là không khoe khoang, mọi thứ đều đòi hỏi ở chỗ mình, lượng sức mà
làm, không được miễn cưỡng mà mất tự nhiên, hoặc là dục tốc bất đạt,
làm tổn hại đến thân tâm đấy. Phải biết rằng Phật tử đại thừa chính là
những người đời đời nguyện hành Bồ Tát Đạo, trong tinh tấn cứ không
nhanh không chậm, thấy là chẳng có làm mà thật ra có làm, vô cầu, vô
chấp, như thế mới là chánh tinh tấn đấy.
Chánh Niệm: là chánh tâm, cũng là bồ đề giác tâm, chính chư nhà Phật
nói: “Tảo tam tâm phi tứ tướng”; Nhà Nho nói: “Cách vật chí tri”; Đạo
Gia nói: “Thanh tâm quả dục”. Được như thế thì dục vọng con người
được sạch mà hành Thiên Lý, hễ loại bỏ thói hư, tật xấu bị nhiễm, thì
thấy bổn tánh đấy! Tu sĩ phải luôn bình đẳng, chí thiện, từ bi thì đạt
chánh niệm.
Chánh Định: là ý nói tự tánh không tán loạn đấy. Cảnh giới này là
cùng chung một thể với “giới” “tuệ”, cho nên tu sĩ bắt tay từ chỗ “giới”,
mở cánh cửa từ “tuệ”, đều có thể đạt đến “chánh định”. Chiếu theo
chánh nguyện”, “chánh hành”, “chánh tín” ba điều đồng bước tiến lên,
thì tự nhiên hiểu ra ý nghĩa áo diệu trong Đại Đạo, rồi đứng vững như
kim cang và vững vàng cái “chánh tín”, luôn với sức mạnh của chánh
tín này, thì có thể không bị lung lay bởi những hiện tượng bên ngoài
khi này khi khác, được như thế thì làm việc đạo như ý, tu đạo yên ổn
đấy!
Bát thánh đạo thực sự là ngọn đèn sáng cho tu sĩ tự quan chiếu, nếu có
thể chiếu theo nó, tu theo nó, có thể được đại lợi ích, sao lại không
chịu làm!
Ha ha.
Đêm nay thời gian viết sách đã đến, làm phiền Chấn Điện Tướng Quân
nghiêm chỉnh hộ đàn, Ngộ Duyên đồ đệ cưng hãy mau mau tịnh tâm!
Ngộ Duyên:
Đệ tử khấu đầu thỉnh an Thầy. Mấy hồi trước trong Du Ký, Sư Tôn
đã dắt đồ đệ ngốc ngao du hết “Cửu Cửu Tử Dương Quan”, lấy
Thông Tin” tại chỗ ghi lại chức trách tại các cửa khẩu và đích thân
nhìn thấy đủ thứ khảo chứng của tu sĩ đã quy không, không biết đêm
nay Sư Tôn định dẫn Đệ Tử đến nơi nào tiếp tục ngao du lấy “Thông
Tin”?
Sư Tôn:
Đêm nay chúng ta phụng chỉ đi ngao du ghi lại tình trạng tu sĩ tại
nhân gian quy không ra sao, rồi đến Địa Ngục xem những tu sĩ bị đày
xuống, tình trạng tiếp nhận trừng phạt và giáo dục ra sao!
Thời gian khẩn cấp, Ngộ Duyên mau lên đài sen, hai ta xuất phát
đấy…
Đài sen bay nhanh lên bầu trời, chẳng bao lâu đã bay đến phía trên
của một thành phố, nhìn xuống dưới đất thấy nhà nào cũng ánh đèn
sáng trưng, còn trên trời cũng sao sáng vô số kể, làm cho người ta
khó phân biệt là trên trời hoặc là nhân gian. Bỗng nhiên đài sen giáng
xuống dần dần, đậu xuống trước một toà kiến trúc lớn, nhìn rõ thì ra
là bệnh viện tên là… rất nổi tiếng.
Ngộ Duyên:
Xin hỏi Sư Tôn, bệnh viện này xây cất rất hiện đại, ánh đèn sáng
trưng, sao lại làm người ta cảm thấy đầy khí âm u?
Sư Tôn:
Đó là do linh giác của con cảm nhận vậy! Sinh, lão, bệnh, tử là trình
tự phải trải qua trong đời người; còn bệnh viện chính là nơi sum tụ
cái bệnh và cái chết của chúng sanh, cho nên chứa đầy âm khí, làm
người ta khó chịu đấy! Hai ta mau vào trong thăm viếng rõ ràng hơn.
Ngộ Duyên:
Đệ tử tuân mệnh lệnh!
Ồ, âm khí càng lúc càng nặng, làm người ta gợn xương sống!
Sư Tôn:
Ngộ Duyên bình tâm tịnh khí, đừng bị khí đó quấy nhiễu đấy!
Ngộ Duyên:
Vâng…
Quả nhiên trở lại bình thường, đột nhiên không thấy âm khí nữa!
Trước mắt có rất nhiều quỷ hồn qua lại, lại thấy Hắc Bạch Vô Thường
đứng trước cửa phòng bệnh, cũng có phúc thần đợi chờ ở hành lang,
tựa hồ như ai nấy đều làm việc của mình, không quấy nhiễu nhau.
Sư Tôn:
Những quỷ hồn mà con nhìn thấy là có nợ nần trong nghiệp lực với
người bệnh, là đến đòi mạng đấy. Hắc Bạch Vô Thường là phụng
mệnh của Diêm Vương, đợi chờ bắt vong linh về trình diện nơi Âm
Phủ. Phúc Thần thì đến nghênh đón thiện hồn vãng sanh Thiên Giới
đấy.
Ngộ Duyên:
Đệ tử xin hỏi Sư Tôn, Bồ Đề tự tánh bổn lai thanh tịnh, bất sanh bất
diệt, tại sao những quỷ hồn này vẫn còn ở đó đòi mạng một cách
hung dữ?
Sư Tôn:
Hỏi khá lắm! Lúc còn sống trên đời nếu là người chấp chước, sau khi
chết nhất định làm quỷ chấp chước, những quỷ hồn này đều do nhận
giả là chơn, chấp chước cái giả tướng thể xác là chơn, lại không biết
cái đoạt được là một thân xác giả, “chơn ngã” (tự tánh) là như như bất
động không bị ảnh hưởng gì cả.
Ngộ Duyên:
Nói như thế người xấu có thể tha hồ làm việc xấu, cũng không bị báo
ứng sao?
Sư Tôn:
Không phải, hỏi như thế là nhận xét sai lầm kiểu ngoan cố, tự tánh
tuy là như như bất động, nhưng nghiệp lực về “thân” “tâm” “khẩu”
vẫn là trong nhân quả, luôn cả Phật cũng vẫn rơi vào trong nhân quả,
huống hồ chi là người xấu? Đã là người xấu làm việc xấu, có thể biết
cái tâm của họ chưa sáng suốt, cái tánh chưa được hiện ra!
Với lại một người minh tâm kiến tánh, là lời nói hành vi khớp với đạo,
cái tâm khớp với thiên, sao lại có đi làm việc xấu.
Ngộ Duyên:
Cảm tạ Sư Tôn giải thích mê hoặc…
Hai người vừa đi vừa nói, đã bước đến trước cửa một phòng bệnh, trên
giường bệnh là một người già thanh tú đang nằm, thần khí an tường tựa hồ
như sắp trút hơi thở cuối cùng. Khoảng 5 đến 6 người con ở bên cạnh, trên
mặt đầy vẻ lo âu và đau thương, một người bác sĩ và hai người y tá đang
làm biện pháp cuối để cứu sống bệnh nhân, nhưng đã hết cách, ông cụ bỗng
nhiên qua đời.
Sư Tôn:
Ngộ Duyên! Chú ý xem!
Ngộ Duyên:
Ồ, thấy sợi “linh đới” toả hào quang màu vàng nối giữa Huyền Quan
và hạ đơn điền bỗng nhiên bị đứt rời, trong hào quang đó hiện lên
một tia ánh sáng màu trắng, không được rõ lắm, nếu không chú ý là
nhìn không thấy, rồi thấy tia sáng màu trắng đó càng lúc càng tụ lớn
ra, dần dần ra một hình người, dáng vẻ giống ông cụ mới vừa qua đời!
Nhưng mập hơn một tí và trẻ hơn nhiều, trên mặt rất vui vẻ, xin hỏi
Sư Tôn đó là nguyên do gì?
Sư Tôn:
Ông cụ này chính là người tu tại nhân gian, trước kia được Minh Sư
nhất chỉ điểm rồi chuyên tâm học đạo, đi truyền đạo độ chúng miết,
hành công lập đức, nay tuổi thọ đã mãn, do đó linh giác tụ nơi Huyền
Quan chánh khiếu, khôi phục lại chơn như bổn tánh và bản lai diện
mục, cho nên thân xác tuy chết nhưng linh tánh được sống trở lại,
đương nhiên là chuyện đáng vui mừng, lý này có hiểu không?
Lúc này bỗng nhiên bên tai nghe tiếng nhạc vang lên, trong phòng có
mùi nhang trầm hương theo gió từng làn bay tới, thấy một vị Thiên
Thần từ trên trời giáng xuống, trước tiên hành lễ với Sư Tôn, rồi hành
lễ với vong linh ông cụ, linh tánh ông cụ đảo mắt nhìn quyến thuộc,
thấy quyến thuộc người nào người nấy đau buồn muốn chết, chỉ biết
lắc đầu than thở, sau đó linh thể ông cụ hướng mặt vào “thân xác đã
chết” long trọng lạy ba lạy. Đứng lên theo Thiên Thần đi, nhạc tiên
và mùi nhang càng lúc càng xa…
Ngộ Duyên:
Màn vừa rồi thấy rất lạ! linh thể ông cụ đã vui mừng vì được sống trở
lại, sao lại quyến luyến “thân xác đã chết”, còn ở đó quỳ lạy cáo biệt?
Sư Tôn:
Lời của Ngộ Duyên sai rồi, linh thể ông cụ này bái lạy “thân xác đã
chết” không phải có ý quyến luyến mà là bày tỏ ý lúc còn sống cứ tá
giả tu chơn, hiện giờ ngay tức thì phải từ biệt cõi đời, do đó thể hiện
sự cảm kích đối với “thân xác đã chết”. Hiện giờ chúng ta đổi nơi
khác vào xem, mau lên đài sen! Lên…
Đến nơi rồi! Xuống đài sen được rồi!
Ngộ Duyên:
Đây là nơi nào? Giống như là làng quê!
Phía trước có một căn nhà thấy rất nhiều người tụ ở đó như là có xảy
ra chuyện gì. Ồ, trên lầu cũng có phật đường kìa?
Sư Tôn:
Nơi này là một Phật đường dưới quê ở miền Nam Đài Loan, sáng nay
Đàn Chủ này quy không rồi, hiện giờ thân xác đang để trong tiền
sảnh, Ngộ Duyên, con có thể theo Thầy vào trong xem.
Ngộ Duyên:
Đúng! Trong tiền sảnh có một người là con trai của người quá cố,
đang giở lên tấm vải trắng phủ trên thân thể người quá cố, thì ra là
một Đàn Chủ bên khôn đạo (phái nữ), tuy đã chết lâu rồi, nhưng nhìn
sắc mặt như vẫn còn sống, thần khí an tường nhìn giống như đang
ngủ, làm người ta nhìn vào không thấy sợ. Hiện giờ lại thấy một vài
quyến thuộc đi vào, bắt đầu thay áo quan cho người chết, trải qua thời
gian lâu như thế, thân xác vẫn như đang còn sống, không thấy cứng
đơ, chỉ tốn công một tí là đã thay áo xong nghiêm chỉnh.
Sư Tôn:
Hiện tượng này chính là người quá cố có ý thức tôn giáo nồng hậu, đệ
tử Bạch Dương hằng ngày kiền tâm thắp nhang lễ Phật, thường nghe
Giảng Sư giảng kinh thuyết pháp, lâu ngày tự nhiên giác ngộ Đại Đạo
càng thâm sâu hơn, do đó phần đông có tín tâm, chơn tâm, thành tâm,
hồi hướng tâm, tuy rằng đến lúc lâm chung, nhưng trong tâm không
dấy lên sợ hãi mà có cảm giác quy y, thêm vào đó do thấm nhuần bởi
nguyện lực của Tổ Sư, do đó thân mềm mại đấy.
Ngộ Duyên:
Tình trạng này phải chăng chỉ có “Bạch Dương pháp môn” mới có?
Sư Tôn:
Không phải! Tu sĩ theo môn giáo khác, cũng đôi lúc thấy tình trạng
như vừa rồi, đạo lý cũng giống nhau đấy.
Ngộ Duyên:
Như thế thì vị Đàn Chủ khôn đạo này đã quy không, chắc chắn là một
tu sĩ phụng hành theo đạo, hiểu rõ chơn nghĩa của pháp môn Bạch
Dương, mới có hiện tượng này chăng?
Sư Tôn:
Không sai! Linh thể đó đã được dẫn đến “Phòng Điều Tra Vong Linh
Đắc Đạo”, nếu không có lỗi lầm, sẽ thông qua khảo chứng tại các cửa
khẩu ở “Cửu Cửu Tử Dương Quan”, sau đó đến “Thiên Phật Viện” an
vị đấy.
Hiện giờ hai ta đổi một nơi khác tiếp tục thăm viếng, Ngộ Duyên mau
lên đài sen! Lên... sắp đến rồi! Đài sen dừng ở nơi không trung, Ngộ
Duyên có thể mở mắt ra nhìn xem!
Ngộ Duyên:
Cảnh quan này như là lại về đến thành phố lớn, phía dưới là một con
đường rộng, tuy trong màn đêm nhưng xe cộ đông đúc, phía bên lề
góc cạnh ngã tư đường, có một ngôi Miếu lớn rất tráng lệ, trong miếu
đèn sáng chói rọi, thấy rất nhiều người đến thắp nhang cầu xin, tỏa
khói nhang mịt mù rất nhộn nhịp, thì ra là ngôi đền tên là... rất nổi
tiếng.
Bên cạnh ngôi đền cũng có một tòa kiến trúc, trên mái lợp ngói xanh,
là theo kiến trúc cổ xưa, có vài người đi lại trong đó, trên bãi đất
trống có nhiều vòng hoa cũng có xe chở “quan tài”, bầu không khí
thấy rất buồn thảm thì ra là một nhà chuyên làm lễ tang.
Từ nhà lễ tang thuận theo con đường đi tới, là một công viên rất rộng
lớn, công viên có tên là... trong đó bông hoa được chăm sóc rất đẹp,
ngăn nắp, trăm hoa đua nở, bông tươi đủ màu, đủ kiểu, du khách rất
nhiều qua lại trong đó, cũng có những đứa trẻ em đang nô đùa ở đó,
người nào cũng thấy vui vẻ tự tại, thật là một vườn cực lạc tại nhân
gian đấy.
Sư Tôn:
Ngộ Duyên, con nhìn thấy cái gì rồi phải không?
Ngộ Duyên:
Đệ tử thấy một ngôi đền lớn, một nhà lễ tang và một công viên lớn
sắp thành một dãy!
Sư Tôn:
Phải dùng “tâm” nhìn, không được chỉ nhìn bằng “mắt”.
Ngộ Duyên:
Sư Tôn giao phó như thế, chắc chắn có dụng ý thâm sâu.
.. Ha ha, Đệ Tử hiểu ý rồi.
Sư Tôn:
Nói xem!
Ngộ Duyên:
Đó là hiện tượng “thanh hội đối án” của Tam Tào gồm “Thiên”,
Địa”, “Nhân”. Ngôi đền đang cung phụng Tiên Phật là đại diện cho
thiên”, nhà lễ tang lo cho người quá cố nhập thổ đại diện cho “địa”,
công viên có du khách vui vẻ đại diện cho “nhân”, đệ tử đần độn,
không biết có đúng không?
Sư Tôn:
Ha ha! Bé này tầm hiểu biết cũng không kém đấy!
Ngộ Duyên:
Tốt quá rồi! Nói như thế thì trong hồi thứ tư trong Du Ký, đệ tử cùng
Sư Tôn thăm viếng “Ban Trù Bị Thâu Viên”, được Thiên Quan khai
thị cho thấy cảnh thâu viên, sau cùng cũng có ngày được thực hiện.
Đến lúc đó khổ hải được hóa thành Liên Hoa Phật Quốc, Đông Thổ
được chuyển thành tịnh thổ Tây Thiên, Thế Giới Đại Đồng, mưa
thuận gió hòa, dân giàu hưởng đủ mọi thứ vật chất, quốc thái dân an!
Sư Tôn:
Ngộ Duyên! Đừng vội mừng sớm quá. Liên Hoa Phật Quốc, Thế Giới
Đại Đồng được sáng lập ra không phải nhờ vào nhóm người ít ỏi
nhân lực kém thế kia, mà là phải nhờ vào sức của tất cả chúng sanh
cùng sáng lập ra. Cái gọi là chúng sanh, là dân chúng cùng đi tạo
nghiệp, do nhân quả mà được sanh ra, nếu như chúng sanh đều tạo
thiện nghiệp rồi sanh thiện quả trở thành một luồng nghiệp lực cùng
làm việc thiện, thì Phật quốc Thế Giới Đại Đồng sẽ sớm ngày được
thực hiện. Đó chính là mục đích cùng phấn đấu chung của đệ tử Bạch
Dương ta, và các môn giáo trên đời. Ta mong mỏi tu sĩ trên đời có thể
hiểu ngộ nghĩa này, phát đại tâm nguyện, cùng trợ Thiên Bàn đấy!
Ngộ Duyên! Thời gian không còn nhiều, mau lên đài sen theo Thầy
đến Địa Phủ thăm viếng!
Ngộ Duyên:
Đệ tử đã đứng vững rồi!
Sư Tôn:
Đài sen lên...
Đài sen một lần nữa xẹt vào trong không trung, chẳng mấy chốc hòa nhập
vào khoảng trời không, không biết bay mấy ngàn vạn cây số, sau cùng đến
phía trước một ngọn núi, tốc độ bay chậm lại dần dần và giáng xuống dần
dần...
Ngộ Duyên:
Ồ! Nơi đây chẳng phải là “Tâm Đầu Sơn” sao? Còn nhớ lần đầu tiên
đi chung với Thầy trong chuyến linh du, lúc đó có đến qua chỗ này.
Sư Tôn:
Đúng rồi, hai ta hiện giờ phải đến Hang Địa Ngục ở chân núi, bước
vào đó, có thể đến Địa Phủ đấy...
Đài sen lại bay tiếp, bay vào trong hang động, chỉ thấy tứ phía u ám,
giơ tay không thấy năm ngón, cảm thấy gió đầy âm khí thổi vù vù
bên mình, bỗng nhiên thấy phía trước có một chấm ánh sáng màu đỏ,
càng đến gần càng thấy lớn dần, sau cùng là bay đến nơi, thì ra là một
ngôi điện, trước cửa điện có một dãy quan binh hấp tấp bước ra, nhìn
vào con đường thẳng tới. Ngộ Duyên và Sư Tôn bước xuống đài sen...
Ngộ Duyên:
Xin hỏi Sư Tôn, nơi này là nơi nào?
Sư Tôn:
Đây đã là Đông Ngục Điện trong Địa Ngục, do Đông Ngục Đại Đế
cai quản, Đại Đế đã dẫn các Vị Quan ra nghênh đón, Ngộ Duyên theo
ta bái kiến, không được thất lễ!
Đại Đế:
Cổ Phật Thánh đức giá lâm cùng đồ đệ Ngộ Duyên, chưa ra xa
nghênh đón, xin thứ lỗi cho!
Sư Tôn:
Đại Đế đừng nói thế, đêm nay ta “phụng chỉ” dắt đồ đệ ngốc Ngộ
Duyên đến quấy nhiễu, mong được chỉ giáo nhiều là vinh hạnh rồi!
Ngộ Duyên:
Đệ tử khấu kiến Đại Đế Thánh an!
Đại Đế:
Mau mau đứng lên, mời theo ta vào trong điện nói chuyện...
Nói xong, Đại Đế dẫn đường đi trước, Sư Tôn và Ngộ Duyên đi theo
phía sau vào trong điện, kiến trúc của điện cũng rất là trang nghiêm
tráng lệ, chỉ là bầu không khí thấy nặng nề hơn nhiều so với các cửa
khẩu đã thăm viếng có ghi trong mấy hồi trước, thoáng chốc đã vào
trong điện, khách, chủ cùng an tọa, Đại Đế mệnh lệnh Tiếp Tân dâng
trà thơm xong...
Sư Tôn:
Ngộ Duyên! Đêm này tại sao dẫn con đến đây thăm viếng, có biết
không?
Ngộ Duyên:
Thứ lỗi cho đệ tử đần độn, vừa rồi đệ tử còn tưởng là Sư Tôn muốn
dẫn đệ tử đi thăm Thập Điện Diêm Vương kia!
Đại Đế:
Người đời đối với tình trạng tại 10 điện nơi Địa Phủ có cảm giác thấy
quen thuộc, mà bổn điện tại vị trí phía đông của 10 điện Địa Ngục,
đối mặt nhau rất xa với Tây Phương Cực Lạc Thế Giới, ít người đi tới,
khiến Ngộ Duyên có suy nghĩ như thế, nếu có thắc mắc gì cứ nêu ra
không cần phải khách sáo.
Ngộ Duyên:
Đệ tử còn nhớ Đông Ngục chính là núi Thái Sơn, sau Đông Ngục
Điện lại thiết lập tại nơi Địa Phủ.
Đại Đế:
Ta tuy có tên là Đông Ngục Đại Đế, thật ra quyền hành chức trách là
chưởng quản linh hồn tại Địa Ngục, cho nên mới có thiết lập bổn điện.
Sư Tôn:
Đêm nay Sư đồ ta “phụng chỉ” thăm viếng “Tăng, Nho, Đạo Ngục”
và “Đắc Đạo Trừng Trị Ngục” do quý điện cai quản, mong Đại Đế
thuyết minh sơ qua chức trách trong đó, rồi sau đó đi thăm viếng.
Đại Đế:
Tăng, Nho, Đạo Ngục”chuyên trừng trị những vong linh lúc còn
sống trên đời tuy có quy y Chùa, Miếu, Am, Đường, nhưng không có
cách nào thông qua sự khảo chứng tại “Cửu Cửu Tử Dương Quan”,
mà bị đày xuống nơi đây.
Đắc Đạo Trừng Trị Ngục” được thiết lập ra dành cho nguyên linh đã
đắc đạo theo pháp môn Bạch Dương, những nguyên linh trong Ngục
cũng là do Cửu Cửu Tử Dương Quan đày xuống.
Tính chất của hai Ngục này, có chút khác biệt với những Địa Ngục
khác, đều được thiết lập ra dành riêng cho những vong linh đã bước
vào cửa đạo, còn về “Sở Tụ Thiện” và “Sở Tu Thần” tuy cũng do bổn
điện cai quản, nhưng không có trong danh sách thăm viếng, tại đây
không nói đến nữa.
Sư Tôn:
Thời gian không mấy gì đủ, phải chăng xin Đại Đế cho phép đến hai
ngục đó thăm viếng.
Đại Đế:
Ngục Quan đã đến điện đợi chờ lâu rồi, quý Sư Đồ có thể theo đi
thăm viếng…
Ngục Quan:
Xin Cổ Phật và Ngộ Duyên tu sĩ theo Hạ Quan cùng đi...
Ba người bước ra khỏi điện quẹo bên phải đi, vượt qua một đèo núi nhỏ,
tầm nhìn được mở rộng ngay, “Tăng, Nho, Đạo Ngục”đã trong tầm nhìn...
Ngộ Duyên:
Thấy phía trước có Đầu Trâu Mặt Ngựa hai tướng quân giải một
nhóm tội hồn, sắp phải vào thành, tội hồn người nào người nấy tay
chân bị siềng xích trên mặt lo âu, có vài tội hồn coi bộ dạng không
muốn vào thành, bị quỷ chốt dùng roi đánh không nương tay, đánh
không ngừng, tội hồn kêu la thảm thiết, sau cùng cũng phải bước vào
thành.
Ngục Quan:
Quan Giữ Thành đã đứng trước cửa thành đợi chờ, xin hai vị theo ta
vào trong thăm viếng.
Sư Tôn:
Không cần đa lễ...
Ba người bước vào trong Ngục, tiếng kêu đau đớn muốn thủng cả màng nhĩ,
chính là tiếng kêu la thảm thiết của những tội hồn đang bị hành hình...
Ngộ Duyên:
Xin Ngục Quan dẫn vài vong linh ra tiếp nhận phỏng vấn.
Nói xong, Ngục Quan đã áp giải hai vong linh đến, đó là một vị Tăng, một
vị Đạo sĩ.
Ngục Quan:
Nghe đây! Hai vị này là Thiên Nhiên Cổ Phật và tu sĩ trên nhân gian
tên là Ngộ Duyên, “phụng chỉ” viết sách đến đây thăm viếng, để làm
tài liệu cho vào trang vàng trong Du Ký, các ngươi mau nói ra
nguyên nhân bị đưa đến đây hành hình, không được giấu giếm!
Tội Tăng:
Khổ quá! Xin Cổ Phật từ bi cứu tôi!
Sư Tôn:
Tự làm ra thì tự gánh chịu, ta cũng là thương xót nhưng giúp không
được, bằng chi nhân cơ duyên này hãy khai thật ra những sự tình đã
lỡ phạm lúc còn sống trên đời, không chừng có thể giảm hình phạt
nhẹ lại.
Tăng Hồn:
Vâng! Vâng! Tôi lúc còn sống trên đời là chủ trì trong một ngôi chùa,
chùa hương hỏa rất thịnh, tín đồ rất đông, thường xuyên có người
đem rất nhiều kinh điển sách thiện đến cho khách hiến hương lấy đọc
xem, nhất là loại sách loan đường thấy rất nhiều, do tôi cho rằng
ngoài Phật pháp ra những thứ khác đều là tà ma ngoại đạo, sách loan
đường càng là vật tà ma, đọc nó sẽ làm người ta mê luôn, do đó ngoại
trừ sách của Phật giáo, những sách khác đều đem đốt hết, suốt đời
này những sách bị đốt hủy trong tay tôi đếm vô số kể, tôi cứ cho là ở
đó bảo vệ chánh pháp mà lấy làm vui.
Sau khi quy không, hồn tuy rằng về đến “Phòng Điều Tra Vong Hồn
Nho, Đạo, Thích”, nhưng tức thì bị đày xuống Địa Ngục, Đại Đế nói
do tôi cố tình đốt hủy kinh điển sách thiện thay trời tuyên hóa, tội ác
tày trời, tuy có công đức cũng không đủ để xóa tội, bị đày xuống đây
thọ hình, mỗi ngày dùng lửa độc đốt cháy thân, da bị cháy khét, thịt
cũng bị tét ra, khổ đau chịu không thấu.
Ngục Quan:
Vạn pháp bổn lai bình đẳng, hành vi của ngươi phá hoại pháp luật
chẳng thể nào tệ hơn, hy vọng ngươi thật tốt mà tự suy xét lại thể ngộ
ra, đợi sau này mãn thời hạn hành hình mới được thả ra.
Ngộ Duyên:
Xin mời vị Đạo sĩ này, phải chăng có thể nói ra những lỗi lầm đã lỡ
phạm lúc còn sống trên đời, góp phần nội dung đăng tải vào trong Du
Ký để khuyên hóa người đời.
Đạo Hồn:
Ôi! Tôi lúc còn sống trên đời bước vào cửa đạo nhưng không có
chuyên tâm tu đạo, chỉ là mượn danh nghĩa để yên thân mà thôi, cho
nên không có nghiên cứu đạo kinh, cứ vọng tâm tạo thị phi, vẽ bùa
làm việc gian ác, giả làm pháp thuật giúp người ta tiêu tai giải nghiệp,
lừa gạt tiền tài! Thậm chí nhờ vào pháp thuật làm hại tiết hạnh phụ nữ,
phạm phải tội ác tày trời.
Sau khi qua đời, cũng là hồn đến “Phòng Điều Tra Vong Hồn Nho,
Đạo, Thích” tra chứng tội phạm đã bị đày xuống Địa Ngục, Đại Đế
nói tôi thiện đức không đủ, phạm tội liên tiếp uổng mất cơ duyên tu
đạo cực kỳ tốt, tuy thân trong cửa đạo, tri pháp phạm pháp tội tăng
một bậc, phán tôi thọ hình trong ngục này, quỷ chốt hung dữ lạnh
nhạt vô tình, mỗi ngày cầm cây nĩa dài thọc vào thân tôi, nĩa nhọn
thọc thủng vào ngũ tạng lục phủ, đau điếng chết đi sống lại, “Thiên
nhãn” sáng tinh vi, tôi lúc này hối hận thật không kịp, xin Cổ Phật
cứu cho!
Sư Tôn:
Mũi tên bắn ra trong không trung, hết đà đi mới trụy xuống, quả báo
nghiệp lực không thể thay thế, ngươi vẫn là an phận ở đó thọ hình
nha!
Nói xong, Ngục Chốt giải hai hồn xuống.
Ngộ Duyên:
Làm phiền Ngục Quan dẫn đường, chúng ta muốn đi tiếp đến “Đắc
Đạo Trừng Trị Ngục” thăm viếng.
Ngục Quan:
Xin theo ta đi...
Ba người ra khỏi thành, đi theo một con đường quanh co, qua một đèo nhỏ,
Đắc Đạo Trừng Trị Ngục” đã trong tầm mắt, Quan Giữ Thành đã đợi chờ
bên đường...
Quan Giữ Thành:
Hoan nghênh Cổ Phật và Ngộ Duyên giá lâm bổn Ngục!
Sư Tôn:
Thời giờ chúng ta không nhiều, xin mau đưa vài vị vong linh bị đày
xuống nơi đây đến cho lấy thông tin.
Quan Giữ Thành:
Vâng! Hãy đợi giây lát.
Nói xong, mệnh lệnh Ngục Quan đi điều vong linh, chẳng mấy chốc thấy
Ngục Quan giải ba vong linh đến, người nào người nấy áo quần lam lũ, hình
hài tiều tụy...
Ngục Quan:
Các linh hồn nghe đây! Thầy của ngươi là Thiên Nhiên Cổ Phật nay
dẫn Ngộ Duyên đến đây lấy “thông tin”, mọi người khai thật những
tội ác đã lỡ phạm, nếu có lời gian dối, tăng thêm hình phạt, hiện giờ
còn không mau mau bái kiến!
Các hồn:
Tội hồn khấu kiến Sư Tôn và Ngộ Duyên.
Sư Tôn:
Đứng lên đi! Lúc còn sống trên đời không biết tu, hôm nay bị trụy lạc
như thế. Ôi! Tội do mình tự chuốc lấy!
Ngục Quan:
Hiện giờ từng người bắt đầu khai báo đi!
Linh hồn A:
Tôi lúc còn sống trên đời nghe được Bạch Dương Đại Đạo, thật lòng
nghiên cứu chân lý, và thỉnh thoảng tham gia các lớp nghiên cứu, sau
đó cũng tự mình thiết lập Phật đường, độ hóa Phật tử rất nhiều làm
việc thiện hướng tới đạo. Do tôi cố gắng học tập dần dần hiểu rõ đạo
lý, sau đó ở phật đường tự mình mở lớp truyền đạo, nào biết trình độ
đạo học của tôi, chỉ dừng lại ở giai đoạn “ngoan cố về cái không”,
truyền những đạo lý lệch lạc, toàn là tựa hồ đúng nhưng không đúng,
như là tôi thường nói: hút thuốc uống rượu, cờ bạc những hành vi xấu
đó không một tí ảnh hưởng đến tự tánh, tại vì tự tánh vốn là không
nhận, cho nên có thể nói là vô tội, vạn pháp do tâm sanh, cũng do tâm
diệt, cho nên nếu như làm việc xấu, tâm không cho là xấu thì được rồi,
vv... do tôi lấy cái sai truyền cho người ta cũng sai theo, tự hại mình
và hại người khác, không những không có công đức ngược lại có lỗi
lớn, với lại tôi không chịu tiếp nhận sự khuyên nhủ đính chính của
đại thiện trí thức, cứ sai rồi lại sai tiếp, tạo ra đại ác quả ngày hôm
nay, khấu xin Sư Tôn cứu khổ cứu nạn, đồ đệ nay biết lỗi rồi!
Sư Tôn:
Dù cho hình phạt có lớn hơn nữa, do chính mình có nói là “tự tánh”
nguyên lai không nhận, còn sợ chi nữa? Thật tốt mà ở đây an phận
thọ hình nha!
Ngục Quan:
Tội hồn thứ hai bắt đầu khai báo đi!
Linh hồn B:
Ôi! Tôi lúc còn sống trên đời từng cầu đắc Đại Đạo Bạch Dương, lúc
đó không biết sự quý báu của “đắc đạo”, sau khi “cầu đạo” là không
còn bước sâu vào tìm hiểu chân lý, tuy Dẫn Bảo Sư thường khuyên
tôi phải bước trên con đường tu đạo, nhưng tôi chỉ xem là gió thổi
qua tai, không để trong tâm, do đó đối với đạo nghĩa một chút cũng
không thông suốt, đừng nói tới tu trì.
Chỉ do tôi lúc còn sống trên đời làm nhiều việc ác, ăn, nhậu, gái điếm,
cờ bạc, chẳng điều nào không làm, sau khi quy không đến “Phòng
Điều Tra Vong Linh Đắc Đạo” tại Ngã Ba Đường, là bị đày xuống
Địa Ngục, mỗi ngày tiếp nhận hình phạt thảm khốc, bị quỷ chốt đánh
thê thảm, khắp mình mẩy bị vết thương, thật là thê thảm, vừa rồi là
khai báo của tôi.
Ngục Quan:
Được rồi! Đến vị thứ ba là ngươi, khai báo đi!
Linh hồn C:
Tôi lúc còn sống trên đời là một Điểm Truyền Sư, hằng ngày thật
lòng đi khai hoang làm việc đạo, dẫn dắt rất nhiều Hậu Học. Chỉ do
tôi không biết đạo vốn là bình thường trong cuộc sống hằng ngày,
học đạo nhiều năm không thấy có cảm ứng gì, dần dần mất đi lòng tin,
mà một lòng đeo đuổi huyền dị thần thông, khắp nơi đi tầm đạo, chỉ
do cái mê muội không giác ngộ của tôi, từng bước bị sa vào cạm bẫy
của 36/72 Tổ Sư giả. Điều không nên làm nhất là những hậu học do
tôi dẫn dắt đa số đều theo tôi cùng bước vào tà đạo, làm lỡ việc sanh
tử của người ta, không thứ nào tệ hơn thế này, tôi thật là tội đáng chết
muôn ngàn lần! Ôi! Hỡi ơi!...
Ngộ Duyên:
Ôi! Một người trụy lạc làm lỡ việc sanh tử đại sự của muôn ngàn
người, đáng buồn thay.
Sư Tôn:
Thời giờ đêm nay đã hết, ta dẫn dắt Ngộ Duyên xin cáo lui trước, làm
phiền Ngục Quan thay mặt ta hướng Đại Đế chuyển lời cảm tạ!
Ngộ Duyên:
Bái biệt Ngục Quan! Đa tạ sự hỗ trợ trong đêm nay, để cho Sách Du
Ký được thêm tài liệu quý báu vô số kể.
Sư Tôn:
Ngộ Duyên lên đài sen! Lên...
Đã về đến Phật đường, Ngộ Duyên linh thể hoàn nguyên.
Làm phiền Chấn Điện Tướng Quân hộ đàn! Ta về đây!